Nhiều năm liền, chính trị và tiểu sử là đề tài phổ biến nhất của dòng phim nghệ thuật, nhưng khoảng 2 – 3 năm trở lại đây, LGBT đã trở thành một nguồn cảm hứng dồi dào của điện ảnh. Chủ đề này không mới, chỉ là số lượng và chất lượng đã được tăng lên đáng kể. Năm nay nổi tiếng nhất có lẽ là The Danish Girl, nhưng lúc này mình muốn viết về Carol – bộ phim ít người (Việt) biết đến hơn.
Chuyển thể từ tác phẩm The Price of Salt của Patricia Highsmith, Carol kể về câu chuyện tình giữa Carol Aird và Therese Belivet trong thập niên 50 – khoảng thời gian vẫn còn quá nhiều định kiến xã hội cùng sự nhìn nhận lệch lạc về người đồng tính. Đối với mình, Carol không chỉ là một câu chuyện tình, không chỉ về đồng tính, mà nó là một bộ phim đòi quyền con người nhân danh chủ nghĩa hiện sinh.
Những vật liệu mà đạo diễn Todd Haynes dùng để kể chuyện kỳ thực rất đỗi quen thuộc, như tình yêu từ cái nhìn tiên phong, tâm hồn cô độc tìm thấy sự đồng điệu, hay cách mà xã hội phản ứng với những người “ độc lạ ” ; nhưng cách dẫn dắt câu truyện khôn khéo, mỗi cụ thể, mỗi câu thoại đều có vai trò của nó, mạch phim quyến rũ, cùng diễn xuất tuyệt vời của 2 diễn viên chính đã nâng tầm bộ phim. Mối tình của Carol và Therese chỉ được chuyển tải một cách cực kỳ nhẹ nhàng bằng ánh nhìn, bằng những cái chạm, nhưng đó là những ánh nhìn đắm say mãnh liệt, là cái chạm mang đầy yêu thương. Mãi đến cuối phim mới có một lời yêu, nhưng trong câu truyện của họ, những lời nói ngọt ngào có lẽ rằng là thứ ít cần dùng đến nhất. Vấn đề là, Therese được khắc họa “ một mình ”, là một cô gái trẻ hoàn toàn có thể tự do tự tại sống theo trái tim mình. Cô bị Carol lôi cuốn bởi vẻ đẹp tinh tế tinh xảo, về sau yêu Carol chỉ đơn thuần vì đó là người chịu lắng nghe cô, là người cô hoàn toàn có thể cùng trò chuyện, cùng sẻ chia mọi điều trong đời sống. Ngược lại, Carol ngoài tình yêu dành cho cô gái Therese trong sáng đáng yêu, còn bị ràng buộc bởi tình mẫu tử với cô con gái Rindy nhỏ bé. Sự giằng xé giữa hai thứ tình cảm trọn vẹn không hề sửa chữa thay thế cho nhau khiến Carol dữ thế chủ động rời xa Therese, dù họ yêu nhau rất nhiều .
Điều khiến mình thích nhất không phải là tình yêu quá đỗi đẹp đẽ dung dị giữa hai người, mà là cách Carol đưa ra lựa chọn cuối cùng. Ban đầu cô rời đi vì mong muốn được sống cùng con gái, bất chấp điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ bản thân mình. Cô nghĩ vì con có thể hy sinh tất cả và chịu đựng tất cả, nhưng nỗi cô đơn, nhung nhớ người yêu lại nhanh chóng lấp đầy khoảng trống, đến mức cô ước giá như mình đã nhắn gửi một tiếng đợi chờ. Cũng nhờ vậy, Carol nhận ra nếu cô không thể hạnh phúc với chính mình, cô sẽ không thể mang lại niềm vui cho con. Người mà Carol chọn không còn là con gái, cũng không phải là Therese, mà cô chọn chính mình. Cô đồng ý thỏa hiệp, nhường quyền nuôi con cho chồng để được sống thật với con người mình, để yêu Therese. Sau tất cả, Carol nhận ra rằng cô chỉ có thể thật sự yêu thương một ai đó nếu trước hết cô biết cách chấp nhận và yêu thương chính mình.
Bạn đang đọc: [Review] Carol – Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn
Cũng hoàn toàn có thể xem Carol là một bộ phim của phái đẹp, bởi trong số lượng nhân vật rất ít không có lấy một người đàn ông nào ra hồn. Cả Carol và Therese đều không bị đặt ở thế “ dòng đời xô đẩy ”, cả hai đều ý thực được hành vi của mình, họ dữ thế chủ động tiếp cận, dữ thế chủ động tìm thời cơ để gần nhau, dữ thế chủ động yêu nhau. Ngoài hai nhân vật chính ra thì người đóng vai trò tư vấn là Abby – cô bạn thân kiêm tình cũ của Carol .
Rooney Mara là một diễn viên mình rất có tình cảm, còn cô Cate Blanchett thì thôi … không có lời nào khen hết được. Với mình Cate là một người rất giỏi về khoảng chừng diễn xuất bằng thần thái. Một cái nhìn là đủ thể hiện hết thảy yêu thương, một cái chạm vai thôi cũng đủ làm xốn xang trong lòng, cử động của một bàn tay cũng đủ khắc họa sự chịu đựng, tức giận. Từ cách nâng điếu thuốc, đến nụ cười, ánh mắt, cảm tưởng như chỉ ngôn từ hình thể của cô cũng hoàn toàn có thể sửa chữa thay thế cho hàng loạt lời thoại. Nói chung, Cate cực kỳ hợp với những vai có “ động ” trong “ tĩnh ”, mà phải đẹp lộng lẫy lồng lộn như công nương Galadriel, nữ hoàng Elizabeth hay mẹ kế trong Cinderella ấy. Cô từng đại thắng bằng vai Jasmine ( Blue Jasmine ) – một nhân vật “ động ” từ trong ra ngoài, nhưng mình xem Carol thật sự là thấy sướng và tâm phục khẩu phục hơn nhiều .
Nhìn toàn cảnh thì đây là một bộ phim có tính thẩm mỹ và nghệ thuật cao, từ câu truyện, thông điệp, đến diễn viên, góc quay, sắc tố, phục trang, âm thanh … tất thảy đều đồng đều và tương hỗ cho nhau. Một chuyện nữa là, Cate trong Carol vẫn đẹp lồng lộn, nhưng không mang khí chất thần tiên, không ép chế nhân vật khác. Rooney Mara đứng sát bên cạnh vẫn không bị lép vế chút nào, từ vẻ đẹp đến thần thái, diễn xuất .
Một điều khó hiểu là Oscar năm nay đã đưa chị Rooney xuống khuôn khổ diễn viên phụ ( – __ – ) nhưng thôi, mình đã quyết định hành động là không sân si nữa. Căn bản là đã nhận ra mình tư vấn những giá trị khác với Viện Hàn lâm, nên cũng chỉ xem list đề cử như một bản gợi ý phim hay để coi thôi .
Kết luận ngắn gọn, bộ phim Carol tuyên bố rằng người đẹp rồi cũng sẽ tìm đến với nhau. Các bạn nên coi, trước hết là vì nó đẹp, cái gì cũng đẹp; sau nữa là nếu bạn không có bạn trai thì xem để thấy không có cũng chẳng sao, với một đứa mê người đẹp (như mình) thì Carol đã vượt chuẩn soái ca rồi.
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …
Có liên quan
Source: https://linkshay.com
Category: Review