Bố con cá gai

Hiếm có một quyển sách nào làm một đứa lười viết review như tớ cả đêm trằn trọc không ngủ được và phải mò lên đây để viết ra những dòng “trải lòng” này.
Tớ thích quyển sách này. Thích từ bìa sách cho đến từng trang giấy, font chữ, cách dẫn, văn phong. Tớ thích cách xây dựng nhân vật: tính cách, hoàn cảnh, từ những nút thắt cho đến một cái kết thúc không vui vẻ gì. Và nó cũng làm tớ buồn, hụt hẫng ghê gớm.
Khi những trang cuối cùng được tớ lật sang, tớ vẫn hi vọng, hi vọng rằng ai đó sẽ nói cho D

Hiếm có một quyển sách nào làm một đứa lười viết review như tớ cả đêm trằn trọc không ngủ được và phải mò lên đây để viết ra những dòng “trải lòng” này.
Tớ thích quyển sách này. Thích từ bìa sách cho đến từng trang giấy, font chữ, cách dẫn, văn phong. Tớ thích cách xây dựng nhân vật: tính cách, hoàn cảnh, từ những nút thắt cho đến một cái kết thúc không vui vẻ gì. Và nó cũng làm tớ buồn, hụt hẫng ghê gớm.
Khi những trang cuối cùng được tớ lật sang, tớ vẫn hi vọng, hi vọng rằng ai đó sẽ nói cho Daum và người vợ một sự thật. Tớ không thể chịu được cái kết thúc của bố Daum, ông hi sinh quá nhiều, tình yêu của ông quá lớn, lớn đến nỗi mà hi vọng rằng ý chí đấy sẽ giúp ông gượng dậy căn bệnh đó, dù tớ biết đó chỉ xảy ra nếu có một phép màu… Thường thì tớ thích phân tích tâm lý nhân vật, xem tại sao họ làm vậy, tại sao thế này, tại sao thế kia, nhưng đọc “Bố con cá gai” thì khác, tớ đã đặt mình vào chính tâm trạng của người bố, và rồi tớ nhận ra mình thật nông cạn và ích kỉ. Nếu như ai đó, mà tớ nghĩ là cô Kim Jin Hee chẳng hạn, sẽ nói cho mẹ và Daum biết bố đã làm những gì để Daum khỏi bệnh thì sẽ thật kinh khủng, điều tớ muốn không phải là điều mà bố Daum muốn. Vì nếu biết sự thật, Daum sẽ sống cả đời với sự dằn vặt kinh khủng, tình thương của người bố không cho phép, mãi mãi không mong muốn điều này xảy ra. Và thế, là một độc giả, tớ bây giờ cũng chỉ muốn Daum có thể sống khỏe mạnh và luôn nhớ cậu có một người bố tuyệt vời như thế nào.
Về Daum, tớ thực sự hâm mộ ý chí chiến đấu với bệnh tật một cách phi thường, một đứa trẻ 10 tuổi, đối mặt với một căn bệnh hiểm nghèo, ở phòng bệnh viện như một phòng giam lạnh lẽo, cái môi trường đấy không phải môi trường của một đứa trẻ lớn lên. Daum không khóc, không nháo, vẫn luôn hiểu chuyện, cậu thương bố nhiều như bố thương Daum, một cậu bé tốt bụng, phi thường và giàu nghị lực. Một đứa trẻ 10 tuổi đã phải trải qua rất rất nhiều thứ, những lời cay đắng của người mẹ, sự tan vỡ của gia đình, một căn bệnh kinh khủng, từng mũi tiêm, những lần chọc tủy, xạ trị, người bạn và cuối cũng là người bố. Daum rất tốt nhưng cuộc sống đã quá khắc nghiệt với cậu. Đến bây giờ tớ vẫn luôn khâm phục sự hiểu biết của cậu, Daum quá ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi làm người khác phải bực mình vì thương cậu.
Đọc đến đoạn nào có xuất hiện mẹ Daum là tớ lại khóc, khóc vì tức. Tức vì một người vợ bỏ chồng để đi theo đam mê, đi theo người mới, tức vì mẹ rời bỏ con mình suốt bao nhiêu năm rồi đột nhiên quay trở lại phủ nhận tất cả sự cố gắng nuôi con của “bố con cá gai” và buông bao lời cay nghiệt, tức vì cái bản tính tiểu thư đó sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu được Daum và cho cậu một tình thương vô bờ bến như bố đã từng. Mẹ Daum không có gì quá đáng, đơn giản vì cái gắng nặng kinh tế, hôn nhân khiến cô từ một tòa lâu đài chuyển về sống chung cư và hàng ngày phải nuôi con trong sự chán nản về tinh thần, cô phải sống trong một căn nhà với một người đã không còn cùng mình đồng điệu tâm hồn, cô có nỗi khổ riêng, có khát vọng riêng, nhưng sự độc đoán đã giết chết cơ hội hàn gắn giữa mẹ và con, ngay từ giây phút theo cô sang Pháp, Daum đã cảm thấy thế giới nhỏ của cậu sụp đổ, trống rỗng rồi.
Truyện khiến cho tớ có cái nhìn cảm thông hơn với những bệnh nhân ung thư, khi một ngày của tớ còn đang lãng phí với những thứ vô bổ, thì họ ở kia, có những người như bố Daum hi vọng con mình sống thêm được một ngày, hi vọng con có thể nhìn thấy mùa đông và mặc chiếc áo mà Daum thích được mua ở trung tâm thương mại. Ngoài kia vẫn có những người tốt, vô cùng tốt, như cô Kim vì tình yêu và chờ đợi, bác sĩ Min, ông lão ở trên núi kia hay Midori đã đồng ý hiến tủy cho một cậu bé mà cô không biết.
Một quyển sách mà ngay cả gấp lại cũng làm tớ lưu luyến không muốn buông tay. Một cuốn sách khiến cả buổi chiều đầy nắng thành một ngày ngồi khóc như mưa.

Có thể bạn quan tâm  Top 6 Máy massage cầm tay mini nào tốt, giá rẻ, dùng là phê.

Xem thêm: Đánh giá chi tiết camera siêu nhỏ điều khiển từ xa V99

…more

Source: https://linkshay.com
Category: Review

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *