Đây là một cuốn sách mà mình gặp khó khăn trong việc viết review. Vì nó ẩn chứa quá quá nhiều thứ, nó là bài ca về cả một thế hệ, một giai đoạn đau thương nhưng cũng đầy bi hài của Đất nước, của Hà Nội hay Việt Nam ngày ấy, tuổi thơ và tuổi trẻ, tình bạn và tình yêu, chiến tranh và hoà bình, tiền tuyến và hậu phương,…
Và theo mình, ai cũng nên đọc cuốn sách này, người trẻ đọc để hiểu thêm quá khứ, biết về những ngày tháng Đất nước quằn mình với đạn bom, về suy nghĩ của bậc cha anh, để cảm nhận
Đây là một cuốn sách mà mình gặp khó khăn trong việc viết review. Vì nó ẩn chứa quá quá nhiều thứ, nó là bài ca về cả một thế hệ, một giai đoạn đau thương nhưng cũng đầy bi hài của Đất nước, của Hà Nội hay Việt Nam ngày ấy, tuổi thơ và tuổi trẻ, tình bạn và tình yêu, chiến tranh và hoà bình, tiền tuyến và hậu phương,…
Và theo mình, ai cũng nên đọc cuốn sách này, người trẻ đọc để hiểu thêm quá khứ, biết về những ngày tháng Đất nước quằn mình với đạn bom, về suy nghĩ của bậc cha anh, để cảm nhận cái văn hoá đậm chất Bắc, người già đọc để hồi tưởng về cái quá khứ hào hùng đầy gian lao ấy để mỉm cười….
1. Về hình thức
Thật ra nhìn cuốn sách không thấy nó “nổi bật” gì cam. Thế nhưng khi thấu hiểu hết nội dung của nó, mình với thấy thiết kế cực hợp với tinh thần nội dung. Đó là sự bình dị, chất mộc mạc và chân quê, chẳng cần lấp lánh gì cả. Mặt trong cuốn sách cũng làm bằng giấy ngả màu nâu sờn, như nhắc chúng ta cả về những tháng ngày lịch sử chông gai.
2. Về nội dung:
Cuốn sách sẽ làm cho bạn “lên voi xuống chó” theo đúng nghĩa, sẽ làm bạn cười ngặt nghẽo, nhưng có lúc nước mắt tràn trề, hoặc bị chết lặng không dám đọc tiếp nữa vì sợ những nỗi buồn sẽ đến, hoặc trình ra trước mắt bạn cả một trận đấu bóng hay đánh nhau ác liệt toé máu.
Cuốn sách viết về những đứa trẻ ở tập thể gia binh Nam Đồng – một trong những khu tập thể lớn nhất ở Hà Nội dành cho con em cán bộ tập kết ra Bắc giai đoạn những năm 1973 – 1975.
“Chân thực” chính là yếu tố đầu tiên giúp nó đi vào trái tim bạn ngay tức khắc, vì với giọng văn giản dị, như lời kể chuyện, rủ rỉ. Mà đúng, cuốn sách chỉ đơn giản là kể lại dựa vào những câu chuyện có thật trong thời thơ ấu của tác giả. Bạn sẽ thấy lời ăn tiếng nói hàng ngày mang hẳn vô văn chương: “bỏ mẹ”, “chết mẹ”, “dính phốt”,…
Bắt đầu bằng những tình bạn chân thành, những đứa con nhà lính túm tụm với nhau cùng chơi đá bóng, cùng học dốt, cùng làm đủ thứ trò. Bạn sẽ cảm nhận rõ không gian đầy chất “Miền Bắc” ở đó. Bạn cũng sẽ có dịp kinh qua cái thế hệ học trò “nghịch như quỷ”, hay “lười học”, hay manh động, hay thích thể hiện bản thân, nhưng “nghĩa khí”, “lòng tự trọng” và tình huynh đệ là rõ mồn một.
Đám trẻ này bày đủ trò để phá, đôi khi bạn sẽ thấy chúng hơi “hỗn”, hơi “quá đáng”, nhưng ẩn sâu trong đó là những nét hồn nhiên. Bọn trẻ Nam Đồng nổi tiếng vì nghĩa khí và trình “đánh nhau” cũng chẳng kém. Bạn sẽ chứng kiến những trận đánh khủng khiếp, điều đó làm bạn liên tưởng đến vài cuộc đánh nhau tàn khốc của những thanh niên “trẻ trâu” thời nay.
Nhưng rồi bạn cũng sẽ thấy thương cho chúng, những đứa con thiếu định hướng của cha mẹ, không phải vì họ không muốn quan tâm con cái họ, mà họ phải bận lo cho vận mệnh Đất nước.
Bạn sẽ cười đến không nhặt được mồm khi đi từ hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, từ trò “bắn bùm” đến phát hiện mới “con gà không đi ỉa vào ban đêm”, hay “tao yêu nó tận đáy lòng…” nhưng “xét về y học, đáy lòng chính là hậu môn”. =)))
Tuổi thơ khốn khó, sôi nổi nhưng rất chịu thương, chịu khó, khẳng khái của con người Bắc hiện lên rõ mồm một. Và bạn thấy được cuộc sống nơi hậu phương dù có lúc máy bay B52 bay khắp bầu trời, trẻ con phải đi sơ tán, nhưng có những lúc rất bình yên.
Rồi bạn sẽ được lớn lên cùng với những trận “đánh nhau” đầy máu, sẽ đau lòng vì ngày đó, Đất nước đang bận kháng chiến nên xã hội còn đầy trộm cướp.
Bạn sẽ được thấy những đôi dép rọ cao su, đồ bộ đội rộng thùng thình và những cái mũ cối đầy đường.
Bạn lại sẽ được lớn lên theo những tình cảm yêu đương, rung động đầu đời và sống với cái thứ tình cảm “ông bà anh yêu nhau thời chưa có tivi” ấy.
Bạn sẽ lè lưỡi trước những pha “tán gái” đầy hài hước, hay những bức thư tình đầy “sến sẫm”.
Rồi bạn sẽ đến dần với những số phận, mỗi người một số phận, có lúc bạn sẽ chứng kiến cảnh mấy đại ca thanh toán tù nhân mới trong Hoả Lò, hay có lúc rảo bước trên những chiến trường đẫm máu.
Và rồi, bọn trẻ cũng có nhiều ngã rẽ, nhiều đứa trong số đó xin nhập ngũ. Bạn lại sẽ được hoà mình vào không khí đậm chất quân nhân, những bức thư đầy nước mắt. Nhưng rồi bạn sẽ một lần nữa nhìn thấy sự lạc quan, tếu táo của bậc cha anh ngày đó. Cũng có lúc họ nhìn về thực tại khắc nghiệt của Chiến tranh, nhưng họ đều quên đi bằng việc mang đàn ra hát, qua những bài thơ đầy mộng mơ:
“Anh kể chuyện hành quân nằm sương khói súng
Trăng tiền đồn không đủ viết thư đêm
Nên thư cho em nét mờ, chữ vụng
Hãy hiểu dùm anh nhé – Lính mà em!”
Để rồi lâu lâu bạn cũng sẽ có cảm giác bị đâm xuồng khi đang hoà mình vào những vần thơ lãng mạn mộng mơ đồ:
Anh yêu em
Chầm chậm….mênh mông…
Dải tình ta dài tới ba, bốn mét
Anh yêu em, không bao giờ nói phét
ĐM đứa nào nó bảo anh không yêu em!”
Trong khung cảnh người ta phải ăn canh rau muống với đỗ đen (nước rau muống luộc nhưng múc lên thấy ruồi chết như đỗ đen), bạn thấy họ trưởng thành dần lên. Sự khó khăn đan xen với niềm hy vọng, rồi mỗi số phận được hé lộ.
Họ nhận ra cái thời “nghịch” như quỷ của mình, rồi ai cũng trưởng thành: “Tuổi trẻ là vậy, nhiều khi không nghĩ tới hậu quả của việc làm trước khi hành động. Đặc biệt, trong giai đoạn trưởng thành, khi khao khát thể hiện bản thân ngày càng lớn, thì các chàng trai quân khu Nam Đồng lại thiếu đi những định hướng đúng đắn.”
“Quân khu Nam Đồng” giống như tái hiện lại cả một chặng đường dài với biết bao sự kiện, biết bao số phận hiện lên chân thực hiện lên rõ mồn một. Từ hiện thực Đất nước đến hiện thực của đời người, rất nhiều chân lý về tình yêu, tình bạn và tuổi trẻ:
“Anh em như chân với tay,
Tình yêu chỉ là cái áo khoác ngoài
Áo không có cái này thì có cái khác
Chứ chân tay chặt đi sẽ không mọc lại”
Hay: “Với bọn trẻ, những rung động đầu đời không phải lúc nào cũng phát triển thành tình yêu bền chặt. Chỉ cần một chút tự ái, một chút hiểu lầm cũng có thể dẫn tới chia tay. Chúng quá nhạy cảm, quá mong manh, thiếu kỹ năng và không được hướng dẫn”.
Để rồi trong số đó, có người sẽ hy sinh, có người chỉ vì mối tình đầu mà chờ đợi cả đời, có người dù số phận đen đủi khiến bản thân biến chất đến nỗi vô tù bao lần, cuối cùng cũng được tình yêu cảm hoá, có những nỗi đau còn mãi, cũng có những kỉ niệm còn lại…
Khép lại cuốn sách, tất cả sự suy tư vẫn còn đó. Và bạn sẽ thấy, đây là một cuốn sách rất “đời”…
Trong thời bình, mặc dù chúng ta cũng vấp phải rất nhiều vấn đề, nhưng cuốn sách này giúp mình lại dạt dào tình yêu Đất nước này, khiến mình phải bật lại “Tự nguyện” để nghe.
Và một điều nhỏ nhoi, cuốn sách còn giúp mình hiểu rõ hơn về con người miền Bắc (tuy bọn trẻ có nhiều đứa sinh ra trong Nam nhưng được tập kết ra Bắc), và mình thấy nhớ một người, rất nhớ một người nhờ vào đó…
…more
Source: https://linkshay.com
Category: Review